Lấy vợ về, tôi không nghĩ em lại hách dịch đến mức khó chịu như vậy. Từ ngày yêu nhau, em chưa bao giờ tỏ ra là người tài giỏi hay tự quyết định một việc gì.
Có việc gì quan trọng em cũng để tôi quyết, em bảo em là đàn bà con gái không biết gì nên mặc tôi. Tôi cũng nghĩ như thế là rất hợp tình hợp lý, vì đàn ông không lo việc lớn thì để đàn bà lo chắc.
Nhưng đó là chuyện lúc yêu, còn khi lấy nhau về, mọi thứ lại khác. Về nhà tôi, sống chung với bố mẹ chồng nên vợ tôi bắt đầu thể hiện mình là đứa con dâu giỏi giang. Hóa ra trước giờ vợ đều đóng kịch trước mặt tôi. Chồng đi làm, vợ ở nhà làm việc nhà. Nhưng từ ngày tôi thất nghiệp, vợ kiếm ra tiền, vợt bắt đầu thống lĩnh gia đình tôi.
Bố mẹ tôi vốn hiền nên mọi chuyện do vợ chồng tôi quyết hết. Ông bà cũng quê mùa nên không hiểu mấy cái chuyện làm ăn, hay chuyện lớn gì đó. Thế nên, chỉ có tôi là tính toán mọi chuyện.
Tôi không đi làm, không có tiền, hễ nói cái gì thì vợ bảo: “Tiền đâu mà làm, anh tưởng làm cái đó ít tiền à?” thế là tôi lại câm nín. Vì đúng là tôi không có tiền thì làm gì biết lấy tiền ở đâu ra mà làm. Bây giờ, tiền chi tiêu trong nhà cũng vợ tôi lo. Trước tôi đi làm có ít tiền, tôi cũng đưa cho vợ cầm hết. Bây giờ thì tôi không có gì cả, trắng tay. Đang đợi việc nên lòng tôi rối bời, chỉ sợ đến lúc không có việc mà làm rồi lại mất hết tiếng nói trong nhà.
Mấy hôm nay, gia đình bàn chuyện xây cái nhà mộ tổ. Bố mẹ tôi bảo xây chỗ này, chỗ nọ mà vợ tôi nhất định phản đối. Vợ tôi bảo đi xem về, người ta phán là ở đây, ở kia nên vợ không chấp nhận ý kiến của bố mẹ tôi. Bố mẹ tôi không tín nên không tin, bảo là xem xét làm gì, tôi cũng nói thế. Thế là vợ không ngại bố mẹ chồng, độp luôn vào mặt tôi một câu: “tiền của anh đâu mà anh xót”. Chẳng lẽ cứ phải tiền của tôi thì tôi mới xót à, với lại, trước đây đi làm, tiền của tôi vợ cũng cầm hết, không của tôi thì của ai.
Có vài cái việc lặt vặt về chuyện cỗ bàn, cúng cáp trong nhà mà vợ tôi nhất định phải là ý kiến của mình mới chịu. Tôi có nói gì vợ tôi cũng bảo biết gì mà nói, tôi chán lắm.
Có hôm nhà tôi có giỗ, vợ không làm gì, cứ đứng chỉ đạo mấy đứa cháu trong nhà. Cỗ thì đặt hết mà vợ chỉ như đúng rồi, bắt chúng bê, chúng dọn mình thì không mó tay vào làm. Ai nhìn cũng khó chịu. Còn tôi thì cứng họng, nói vài lời là vợ quát xơi xơi. Trước giờ vợ đâu có thế không hiểu sao từ ngày tôi không đi làm, vợ sinh sự, khó chịu, cau có với tôi. Tôi làm gì sai, không đi làm thì rồi cũng sẽ đi, có nghỉ ở nhà ăn bám vợ đâu mà vợ lo.
Bố mẹ tôi còn lù lù ra kia mà vợ bắt nạt mẹ tôi dễ tính, không mắng con cái bao giờ nên vợ này nọ, làm tôi bực mình.
Vợ cứ đi đi về về quê ngoại mà không cần xin phép. Chỉ nói với mẹ tôi là về nhà ngoại thế là về, không biết nhà có việc gì bận cần đến vợ hay không, và cũng không cần biết bố mẹ tôi có hài lòng hay không. Lấy chồng rồi mà cứ như là chưa lấy chồng, còn độc thân, đi lại tự do, chơi bời cũng tự do hết.
Nhưng đó là chuyện lúc yêu, còn khi lấy nhau về, mọi thứ lại khác. Về nhà tôi, sống chung với bố mẹ chồng nên vợ tôi bắt đầu thể hiện mình là đứa con dâu giỏi giang. Hóa ra trước giờ vợ đều đóng kịch trước mặt tôi. Chồng đi làm, vợ ở nhà làm việc nhà. Nhưng từ ngày tôi thất nghiệp, vợ kiếm ra tiền, vợt bắt đầu thống lĩnh gia đình tôi.
Bố mẹ tôi vốn hiền nên mọi chuyện do vợ chồng tôi quyết hết. Ông bà cũng quê mùa nên không hiểu mấy cái chuyện làm ăn, hay chuyện lớn gì đó. Thế nên, chỉ có tôi là tính toán mọi chuyện.
Tôi không đi làm, không có tiền, hễ nói cái gì thì vợ bảo: “Tiền đâu mà làm, anh tưởng làm cái đó ít tiền à?” thế là tôi lại câm nín. Vì đúng là tôi không có tiền thì làm gì biết lấy tiền ở đâu ra mà làm. Bây giờ, tiền chi tiêu trong nhà cũng vợ tôi lo. Trước tôi đi làm có ít tiền, tôi cũng đưa cho vợ cầm hết. Bây giờ thì tôi không có gì cả, trắng tay. Đang đợi việc nên lòng tôi rối bời, chỉ sợ đến lúc không có việc mà làm rồi lại mất hết tiếng nói trong nhà.
Mấy hôm nay, gia đình bàn chuyện xây cái nhà mộ tổ. Bố mẹ tôi bảo xây chỗ này, chỗ nọ mà vợ tôi nhất định phản đối. Vợ tôi bảo đi xem về, người ta phán là ở đây, ở kia nên vợ không chấp nhận ý kiến của bố mẹ tôi. Bố mẹ tôi không tín nên không tin, bảo là xem xét làm gì, tôi cũng nói thế. Thế là vợ không ngại bố mẹ chồng, độp luôn vào mặt tôi một câu: “tiền của anh đâu mà anh xót”. Chẳng lẽ cứ phải tiền của tôi thì tôi mới xót à, với lại, trước đây đi làm, tiền của tôi vợ cũng cầm hết, không của tôi thì của ai.
Bố mẹ tôi còn lù lù ra kia mà vợ bắt nạt mẹ tôi dễ tính, không mắng con cái bao giờ nên vợ này nọ, làm tôi bực mình. (ảnh minh họa)
Có vài cái việc lặt vặt về chuyện cỗ bàn, cúng cáp trong nhà mà vợ tôi nhất định phải là ý kiến của mình mới chịu. Tôi có nói gì vợ tôi cũng bảo biết gì mà nói, tôi chán lắm.
Có hôm nhà tôi có giỗ, vợ không làm gì, cứ đứng chỉ đạo mấy đứa cháu trong nhà. Cỗ thì đặt hết mà vợ chỉ như đúng rồi, bắt chúng bê, chúng dọn mình thì không mó tay vào làm. Ai nhìn cũng khó chịu. Còn tôi thì cứng họng, nói vài lời là vợ quát xơi xơi. Trước giờ vợ đâu có thế không hiểu sao từ ngày tôi không đi làm, vợ sinh sự, khó chịu, cau có với tôi. Tôi làm gì sai, không đi làm thì rồi cũng sẽ đi, có nghỉ ở nhà ăn bám vợ đâu mà vợ lo.
Bố mẹ tôi còn lù lù ra kia mà vợ bắt nạt mẹ tôi dễ tính, không mắng con cái bao giờ nên vợ này nọ, làm tôi bực mình.
Vợ cứ đi đi về về quê ngoại mà không cần xin phép. Chỉ nói với mẹ tôi là về nhà ngoại thế là về, không biết nhà có việc gì bận cần đến vợ hay không, và cũng không cần biết bố mẹ tôi có hài lòng hay không. Lấy chồng rồi mà cứ như là chưa lấy chồng, còn độc thân, đi lại tự do, chơi bời cũng tự do hết.
Bây giờ vợ đúng là bố tướng trong nhà thật. Máy hết pin thì vợ mượn máy của người khác mà gọi về nhà. (Ảnh minh họa)
Có hôm, vợ đi tới tối không về, ăn cơm không cũng không nói. Gọi điện thì không thấy tín hiệu gì. Hôm đó, tôi đợi tới khuya, về vợ nói mỗi câu: “Máy điện thoại hết pin”, tôi thấy hoảng luôn.
Bây giờ vợ đúng là bố tướng trong nhà thật. Máy hết pin thì vợ mượn máy của người khác mà gọi về nhà. Chẳng lẽ số của chồng, của nhà vợ không nhớ. Thế mới nói là vợ đâu cần bận tâm ai để ý mình, ai quan tâm mình đâu. Cứ thấy mình đi làm, còn cả nhà ở nhà ăn bám mình thì vợ lên mặt với chúng tôi.
Bây giờ, càng ngày tôi càng chán vợ, thấy ấm ức lắm, khó chịu lắm. Tôi định cho vợ một bài học bằng việc đi tối ngày, ngoại tình, gái gú cho vợ biết tay. Nhưng lại nghĩ, với tính cách của vợ, nếu tôi làm thế, liệu gia đình này có tan nát?
Bây giờ vợ đúng là bố tướng trong nhà thật. Máy hết pin thì vợ mượn máy của người khác mà gọi về nhà. Chẳng lẽ số của chồng, của nhà vợ không nhớ. Thế mới nói là vợ đâu cần bận tâm ai để ý mình, ai quan tâm mình đâu. Cứ thấy mình đi làm, còn cả nhà ở nhà ăn bám mình thì vợ lên mặt với chúng tôi.
Bây giờ, càng ngày tôi càng chán vợ, thấy ấm ức lắm, khó chịu lắm. Tôi định cho vợ một bài học bằng việc đi tối ngày, ngoại tình, gái gú cho vợ biết tay. Nhưng lại nghĩ, với tính cách của vợ, nếu tôi làm thế, liệu gia đình này có tan nát?
Theo Khám Phá
0 nhận xét:
Đăng nhận xét